Xung
quanh họ giờ chỉ tồn tại khoảnh khắc này, thời gian có dịp để ngưng lại trong
vài giây, dường như thời gian cũng ý tứ chờ đợi nụ hôn của họ kết thúc thì mới
tiếp tục làm công việc của mình.
Hân Như bước ra khỏi bệnh viện, trên tay là một
tờ giấy xét nghiệm. Bước chân như vô định, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt cúi gằm
xuống đất, cô vừa đi mà vừa suy nghĩ nếu có ai ở bên cạnh cô lúc này thì hẳn
nước mắt sẽ không thể ngăn lại được. Cô muốn tĩnh tâm để có thể chấp nhận sự
thật này, có lẽ cô còn quá trẻ để đối mặt với nó. Căn bệnh này sẽ để cô được
sống thêm bao lâu nữa? Nếu có chữa trị thì cũng chỉ kéo dài được cuộc sống thêm
một thời gian ngắn ngủi, hoá chất sẽ làm tóc cô rụng hết, cô sẽ nôn tất cả
những thứ mình vừa ăn vào, những người thân sẽ đau khổ khi chứng kiến cô phải
vật lộn với những đau đớn,đằng nào rồi cũng sẽ trở thành cát bụi... Nước mắt cô
chảy dài,nhưng rồi cô cũng thấy thanh thản tâm hồn khi cô quyết định đối mặt
với nó và tận dụng từng ngày tươi đẹp để sống có ý nghĩa. Cô mỉm cười và bắt taxi
đi về nhà Nhật Minh.
Ngoài kia trời đang mưa, màn đêm nhuốm đặc cả
bầu trời, những hạt mưa rơi nặng hạt, Hân Như đang xếp những xấp quần áo vào
vali, chầm chậm từng chiếc một. Hình như cô đang cố muốn níu kéo cho thời gian
thêm dài nhưng vô ích bởi đêm càng sâu hơn, bóng tối như được tô đi tô lại thêm
đậm bởi một thứ mực không thể xoá.
Nhật Minh ngồi trong phòng khách tay cầm điếu
thuốc lá đang cháy dở, miệng phả ra những vòng khói thuốc méo mó, anh hướng đôi
mắt vô hồn vào khoảng không vô định.bHân Như vẫn gấp quần áo cho vào vali,
những tiếng khóc âm ỉ mỗi lúc lại lớn dần lên,tiếng khóc giờ đã sảng khoái
hơn,chúng không bị kìm nén nữa,tiếng khóc to và nấc lên thành từng tiếng rõ
rệt.
-Cô đừng bày trò khóc lóc nữa.
Đôi tay Hân Như đã ngừng gấp quần áo,cô ngồi thu
người lại để khóc cho thoả sức.Đôi mắt sưng mọng lên,những giọt nước mắt ngập
cả mi.
-Tôi đã bảo cô đừng có khóc nữa. Đừng làm tôi
điên lên nữa.
Lúc này Hân Như mím chặt miệng lại,tiếng khóc
chợt tắt như bị giam giữ không thể thoát được ra nữa.
-Em xin lỗi!
-Xin lỗi giờ có ích gì?
-Thực sự xin lỗi anh!
-Nếu cô đã lấy hết đồ rồi thì hãy rời khỏi nhà
tôi đi.
-Còn một ít quần áo nữa. Có thời gian em sẽ quay
lại lấy.
-Đừng có quay lại làm gì. Tôi không muốn thấy
mặt cô nữa.
-Anh...
Hân Như ngước nhìn anh rồi lặng lẽ kéo vali ra
phía cửa.Nhật Minh đứng dậy,chút lạnh lùng anh vừa thể hiện chợt tan hết,đôi
tay anh định giữ cô lại,nhưng khi thấy Hân Như quay người lại,anh lại vội tỏ ra
là một người có trái tim sắt đá,thờ ơ không thèm đếm xỉa. Hân Như nhìn sâu vào
trong đôi mắt anh như tìm kiếm một chút lòng trắc ẩn còn đọng lại.
-Anh à. Chúng ta chỉ đến thế thôi sao? Yêu anh
bấy lâu nay, kỳ thực không hề đơn giản. Chúng ta đã có biết bao kỷ niệm, biết
bao sóng gió để vượt qua. Vậy mà giờ đây anh nói không muốn gặp lại đơn giản
vậy ư?!
-Chính cô muốn như vậy. Chính cô đạp đổ hết mọi
thứ. Giờ cô còn muốn trách ai nữa?!
-Phải rồi...
Hân Như gật đầu ,nước mắt rơi lã chã xuống sàn
nhà. Những khoảng lặng người ta tạo ra cho nhau lúc này chẳng khác gì những
viên đá có thâm niên được lưu giữ trong ngăn lạnh có tuyết bám.
Chỉ còn ít phút nữa, cô sẽ kéo lê chiếc vali ra
khỏi nhà trong đêm tối ướt lạnh,bờ vai cô sẽ run rẩy biết mấy khi không có anh
ở bên.Chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã thấy mình khốn khổ biết chừng nào.Cô phá vỡ
bầu không khí bằng một yêu cầu rụt rè đến khó tả.
-Em có thể... ôm ...anh không?
Im lặng...
-Em có thể gọi anh là anh yêu lần cuối được
không?
Vẫn im lặng...
Lần này cô cất tiếng nói chậm rãi hơn,từng tiếng
một như khắc sâu vào tâm can,nước mắt cũng nặng như mưa đang rơi ngoài kia,trái
tim cô đang rên lên đầy đau khổ:
-Em có thể ôm anh một lần nữa không? Người yêu
ơi?!
Không đợi câu trả lời, đôi bàn tay cô đã ôm chặt
lấy Nhật Minh từ phía sau như sợ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. Khuôn mặt cô
áp vào lưng anh và hít nhẹ thứ hương thơm quen thuộc vào sâu trong mũi mình.
Nhật Minh lạnh lùng gỡ những ngón tay đang đan chặt không một chút biểu cảm,
anh quay lưng lại trả lời .
-Đừng chạm vào người tôi.
-Anh yêu ,2 tháng được ở cùng anh là quãng thời
gian đáng nhớ nhất trong đời em...
Nhật Minh mỉm cười đầy khinh bỉ. Hân Như nhìn
anh một lần nữa rồi kéo vali,mở cánh cửa bước ra khỏi nhà. Một người ra đi, một
người ở lại, họ không tiễn biệt nhau như những cuộc chia ly thông thường. Họ
giờ giống như hai thế giới,một người bước ra khỏi thế giới của người kia, để từ
đó mất tích, không trở lại.
Hân Như cất bước đi, nước mắt cô vẫn không ngừng
tuôn rơi,nhưng cô hoàn toàn hài lòng với những điều vừa diễn ra. Khi đó trong
ngôi nhà kia, Nhật Minh không kìm được cơn tức giận, anh giận chính bản thân
mình vì đã yêu cô nhiều quá, nhiều đến mức không dám giữ cô lại,sợ rằng cái tôi
của anh bị chà đạp,sợ sự phản bội ấy sẽ gặm nhấp anh giết chết mòn anh từng
ngày.Lúc này rất nhiều cái sợ nhưng suy cho cùng thì sự ghen tuông và lòng ích
kỷ vẫn xâm chiếm và phủ ngập trong đầu anh.Tất cả những điều đó khiến anh không
thể tha thứ cho Hân Như.Điều cuối cùng anh có thể làm lúc này là bấm số gọi
Hoàng Anh-người bạn thân chơi từ thủa thiếu thời của mình.Chính anh không thể
tin rằng người yêu 3 năm của mình và thằng bạn thân dám cả gan qua mặt anh
trong suốt 6 tháng qua mà anh không hề biết.
-Thằng khốn nạn,đúng ý của mày rồi đấy.Giờ cô ta
không còn liên quan gì tới tao nữa!
Nói xong anh ném mạnh chiếc điện thoại văng vào
tường,pin và vỏ điện thoại rơi rời rạc nhau mỗi thứ một hướng.Anh ngồi đó thở
hắt ra từng tiếng mạnh và bất cần với mọi thứ xung quanh.
Mưa vẫn không ngừng rơi,những chiếc xe taxi lại
được dịp đông khách hơn thường ngày,người đứng chờ taxi đông đến mức 30 phút cô
vẫn không bắt được chiếc xe nào.Hân Như quyết định đi bộ cho tới khi đôi chân
mỏi rã rời.Giữa dòng xe cộ đông đúc,bên kia hè là một người con gái nhỏ cầm
chiếc ô màu xanh da trời thổn thức đi trong mưa ...
Hoàng Anh nhấn số gọi nhiều lần tới số máy cô
nhưng đáp lại chỉ là những tiếng chuông dài.Anh lòng vòng khắp khu phố tìm cô
vẫn không thấy.Trong lúc không còn hi vọng,ô tô dừng lại khi có đèn đỏ,bất chợt
anh phát hiện ra ai đó giống Hân Như.Anh mở cửa xe và vội vã chạy tới nắm lấy
tay người con gái ấy:
-Tại sao em không nghe điện thoại của anh?Tại
sao không gọi anh tới?
Người con gái lạ nhìn Hoàng Anh hét lên sợ hãi.
-Tôi xin lỗi,tôi nhìn nhầm người.
Hoàng Anh mở cửa ô tô ngồi vào ghế ,hai tay vắt
qua đầu ,mắt nhắm lại thở dài một tiếng rồi lái xe đi tiếp.
Chiếc xe vẫn chầm chậm chạy,bước chân người con
gái vẫn lộp cộp bước đi giữa nền đường ướt đẫm nước mưa.Người cô không bị
ướt,nhưng gió ẩm của những cơn mưa đã khiến đôi vai cô bắt đầu run rẩy.Khi cô
dừng lại tránh mưa ở một bến xe bus gần đó cũng là lúc chiếc xe đi ngang
qua.Một tay vẫn cầm lái,một tay bấm điện thoại.Chuông điện thoại reo,Hân Như
nhấc máy:
-Em đang ở đâu thế?
-Em...
-Em nói đi ,anh sẽ tới đó.
-Em đứng ở trạm xe bus Xuân Diệu.
-Anh thấy em rồi.
Hoàng Anh lấy tay vẫy vẫy ra hiệu cho cô.Hân Như
mở cửa xe và cụp chiếc ô lại.
-Sao anh biết ...?
-Nhật Minh gọi cho anh.
-Lẽ ra anh ấy không nên làm thế.
-Sao lại không?Nhật Minh nghĩ chúng ta lừa dối
cậu ấy nên đã không tiếc lời mắng chửi anh.
-Em xin lỗi,em làm liên luỵ tới anh quá.
Hoàng Anh nhìn Hân Như trong lòng chợt có chút
chua xót.Anh muốn nói nhiều điều nữa,nhưng cổ họng anh nghẹn ứ lại.Chỉ thốt lên
được vài từ rời rạc.
-Em thật ngốc!Lẽ ra em nên nói với cậu ấy.
-Không,em hiểu tính của Nhật Minh.Anh ấy sẽ
không chịu từ bỏ em khi nghe tin này đâu.Nếu căn bệnh của em cứ dai dẳng mãi
thì anh ấy sẽ khổ sở vì em nhiều lắm.Thà cứ để anh ấy đau một lần còn hơn...
Hoàng Anh không nói gì nữa,họ im lặng ngồi trong
xe,chiếc xe vẫn lăn đều đều về phía ngôi nhà nhỏ phía xa kia. Hoàng Anh lấy
hành lý cho cô vào nhà.Trước khi ra về Anh lấy tay vuốt nhẹ những lọn tóc đang
loà xoà trước mặt cô:
-Hãy nói cho anh biết bất cứ khi nào nếu em cần
anh giúp.
Hân Như chỉ biết đáp lại bằng một cái gật đầu
đầy cảm động.
Bố mẹ Hân Như hiện đang sống ở Canada cùng gia
đình anh trai.Cuộc sống ở đó hoàn toàn tốt đẹp không có gì khiến Hân Như phải
lo lắng.Ngôi nhà cô đang ở cũng chỉ là nơi trú chân cho mọi người mỗi khi họ có
dịp trở về Việt Nam nghỉ dưỡng vài ngày.
Nhấc tấm khung ảnh nhỏ hai người chụp chung
lên,cô ngắm nhìn Nhật Minh không rời mắt,đôi môi cô đã chạm vào đôi môi anh từ
lúc nào không rõ.Cô áp tấm ảnh vào lòng ngực mình trìu mến rồi đặt chúng vào
một ngăn của chiếc Vali.T ờ kết quả khám bệnh được cất kỹ vào trong ngăn tủ.
Sáng hôm sau cô ra ngân hàng rút toàn bộ số tiền
tiết kiệm dành dụm được trong bảy năm qua.Cô dành một phần nhỏ làm từ thiện,số
còn lại cô dùng cho chuyến đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ,không một người thân,
hưởng thụ một kỳ nghỉ cuối cùng trong đời.
Hân Như đặt một khách sạn 3 sao giữa lòng thủ đô
nước Mỹ.Ngày đầu tiên khi tới đó cô dành cả một ngày chỉ để ngủ cho thoả
sức.Đến tối cô dùng bữa trong khách sạn.Cô nhìn thực đơn và gọi những món mình
chưa từng được ăn.Người đầu bếp nhìn yêu cầu gọi món của 1 vị khách mà phát
hoảng,với từng đó thức ăn sẽ đủ cho tới 5 người.Sau bữa ăn,ông ta tò mò muốn
xem vị khách của mình là người trông như thế nào nên liền xuất hiện trước bàn
Hân Như và hỏi xem khách hàng của mình có hài lòng với bữa tối đó không thì cô
gái nhỏ xinh nhìn ông cười và nói:
-Bác xem,cháu đã ăn hết những món ăn mà người ta
mang đến.Vậy theo bác thì chúng có ngon không?!
Người đầu bếp rất hài lòng với câu trả lời đó và
dành chút tình cảm đặc biệt cho cô gái này.
Những ngày sau đó Hân Như vẫn luôn dùng bữa tối
tại khách sạn và có dịp gặp người đầu bếp thường xuyên hơn.Sau những bữa ăn họ
lại chuyện trò vui vẻ,nhiều lần cô được vinh dự ghé thăm nơi làm việc của
ông,được ông hướng dẫn làm những chiếc bánh ngọt vô cùng hấp dẫn.
Nhật Minh yêu một cô gái mà anh cho là cuốn
hút.Hoàng Anh vẫn giữ liên lạc với Hân Như và luôn quan tâm tới bất kỳ điều gì
diễn ra xung quanh cô.Khi được nghe những câu chuyện của cô,mỗi ngày trôi qua
đều là một ngày hạnh phúc với biết bao trải nghiệm thú vị,Hoàng Anh lại tỏ ra
vui mừng như chính niềm vui của mình vậy.Càng ngày sự quý mến của Hoàng Anh
dành cho Hân Như được nhân lên cao dần.Hoàng Anh đối với Hân Như giống một
người anh trai rất mực yêu thương đứa em đáng thương của mình.
Hai tháng sau,Nhật Minh nhận ra sự nhạt
nhẽo,trống rỗng của cô người yêu.Dường như cái vẻ bề ngoài của cô ấy đối lập
hoàn toàn với bên trong con người kia,thứ anh cần là một người biết chia sẻ,một
người có lòng trắc ẩn,sự tinh tế thì cô gái này hoàn toàn không có.Nhật Minh
buồn bã về quyết định nóng vội của mình khi yêu một người khác quá gấp gáp như
vậy.Nhưng sự đau đớn của anh khi nghĩ về Hân Như lại khiến anh không dừng lại
được,Nhật Minh lại vội vã đắm chìm bên một tình yêu khác để khoả lấp những tổn
thương mà Hân Như đã gây ra.Đôi lúc nó giống như một sự hận thù không thể dùng
lí trí để nén xuống được.
Lệ Hoa là một người con gái vừa xinh đẹp lại dịu
dàng,nết na.Cô gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật một người bạn.Lần đầu tiên
gặp cô,Nhật Minh đã thấy ở Lệ Hoa có nét dịu dàng toát ra rất giống Hân Như.Khi
họ nói chuyện mới biết Lệ Hoa học khoá dưới trường đại học với anh và cũng đã
ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi.Bố Nhật Minh lại là bạn mẹ Lệ Hoa,vì thế mối quan
hệ của họ càng ngày càng trở nên gần gũi.Cảm mến tính tình của Lệ Hoa ,họ quyết
định gắn bó với nhau trọn đời vào một ngày không xa.
Tại Mỹ:
Người đầu bếp già bắt đầu coi Hân Như giống như
cô con gái của mình.Bởi vì nhờ có cô mà ông đã thấy cuộc sống của mình ý nghĩa
hơn bao giờ hết.Từ sau lần người vợ quá cố của ông ra đi vĩnh viễn,ông chỉ vùi
đầu vào công việc cùng với những đau đớn trong lặng lẽ.Lòng thiết tha yêu cuộc
sống của Hân Như đã truyền sang ông khiến ông không còn muốn bỏ lỡ những phút
giây đáng sống nữa.Nhưng dường như ẩn sau đôi mắt biết cười kia vẫn thấp thoáng
những đám mây xám.
Ngày hôm nay ông không nhìn thấy Hân Như đâu
cả,ông bỗng thấy lo lắng không yên.Cuối cùng thì ông cũng phát hiện ra cô đang
ngồi trên ban công với khuôn mặt buồn bã.
-Sao con lại ở trên này?
-Con muốn ngắm nhìn bầu trời nước Mỹ một lần
cuối!
-Ý con là...?
Hân Như nhìn người đầu bếp già với ánh mắt trìu
mến:
-Đã đến lúc con phải trở về rồi.
-Ôi con thân yêu,ta sẽ nhớ con biết chừng nào.
Đôi mắt Hân Như cũng long lanh ngước nhìn ông:
-Con ước gì có thể gặp lại bác.
-Sao lại không?Ta vẫn luôn ở đây mà.
-Nhưng con sẽ không thể sống được lâu đến thế.Thời
gian của con sắp hết rồi.Đã đến lúc con phải trở về ở bên cạnh những người thân
của con.Thực ra con đang mắc một bệnh rất nặng...
Người đầu bếp nheo mắt lại ,ông chưa hiểu điều
gì đang xảy ra.Ông tiến lại xoa đầu cô.
-Đứa con gái đáng thương của ta.
Ông ôm cô vào lòng vỗ về,đôi mắt họ rưng rưng
nhưng đều cố nén không cho nước mắt có dịp tuôn rơi. Những bữa tối còn lại ở
khách sạn,người đầu bếp luôn ưu ái làm cho cô những món ăn thật đặc biệt.
Hân Như báo cho Hoàng Anh biết rằng cô sẽ trở
lại trong vòng 2 tuần nữa.Đó là tin đáng mừng nhất mà anh mong đợi.Một cảm giác
rất lạ xuất hiện trong tâm trí anh,nhu cầu được gặp Hân Như nhen nhói lên càng
ngày càng rõ rệt.
Sau khi biết tin Nhật Minh chuẩn bị làm đám
cưới,Hoàng Anh nửa muốn ngăn cản lại,nửa lại muốn đám cưới đó diễn ra thật
nhanh chóng.Nhưng rồi anh luôn bị đấu tranh bởi hai luồng suy nghĩ đó,phải nói
sự thật cho Nhật Minh biết thì lòng anh mới có thể thanh thản được.
Hoàng Anh phóng xe đến thẳng văn phòng Nhật
Minh.
-Nhật Minh có ở đó không?
Anh hỏi cô lễ tân đang lúi húi ghi chép điều gì
đó.
-Xin vui lòng cho biết quý danh,tôi sẽ báo với
anh ấy.
-Hãy bảo với anh ấy là có Hoàng Anh đến.
-Xin chờ một phút.
Hoàng Anh gật đầu nhưng chân tay anh lóng ngóng
không thể đứng yên được,anh hướng đôi mắt mình ra ngoài cửa kính,dòng xe cộ đi
lại nhộn nhịp mà lòng anh thì đang rối tơi bời không thể kiên nhẫn hơn được
nữa.
-Xin lỗi anh,anh Nhật Minh đang bận không thể
tiếp anh được.
Hoàng Anh thầm nghĩ"chính hắn muốn
thế.Chính hắn là kẻ không muốn biết sự thật.Mình đã làm xong việc của mình
rồi."
Anh gật đầu không một chút suy nghĩ và bước chân
ra phía cửa.Đi được mấy bước chân thì cô lễ tân gọi với lại:"Anh ơi.Anh
Nhật Minh mời anh vào trong phòng.
Hoàng Anh đứng lại.Anh không biết mình nên tiếp
tục bước đi hay quay lại.Cuối cùng anh đẩy cửa vào.
Nhật Minh đang đứng quay mặt hướng ra phía cửa
sổ.
-Nhật Minh!
Nhật Minh quay người lại.
-Cậu không thể lấy cô gái kia được.
-Sao nào?Ghen tị với hạnh phúc của tôi à?Nhật
Minh đắc ý cười thoả mãn-
Cậu đã có thứ đó của tôi rồi.Giờ còn muốn gì
nữa?
-"thứ đó" mà cậu nói là gì?
Lúc này Hoàng Anh giận sôi người ,hai bàn tay đã
bắt đầu nắm chặt lại kiềm chế.
-Còn phải hỏi.Cô ta.Nói thật là tôi đã chơi chán
rồi.
Không để cho Nhật Minh nói thêm một từ nào
nữa,Hoàng Anh lao vào Nhật Minh đấm vào mặt anh một cú đấm như trời giáng khiến
Nhật Minh ngã liêu xiêu dươi sàn nhà.
-Mày,thằng khốn nạn nhất trên đời này.Lẽ ra tao
chẳng cần nói ra điều này với mày cho phí.Những điều Hân Như làm đều là vì
mày,mày có biết không?
...
Nhật Minh ngước nhìn Hoàng Anh tỏ vẻ không hiểu
gì.
-Hân Như sắp...chết rồi!
Nói ra điều này,Hoàng Anh thấy tim mình nhói
đau. Máu trong miệng Nhật Minh chảy ra làm đỏ khắp một bên khoé môi.Cú đấm mà
Hoàng Anh vừa ra tay khiến anh đau điếng,nhưng dường như lúc này sự đau đớn về
thể xác không làm anh chú tâm nữa.Điều anh quan tâm lúc này chỉ là những câu
hỏi cần phải được trả lời.
-Tại sao lại sắp chết?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Nhật Minh,Hoàng Anh chỉ
muốn giáng cho anh ta một cú đấm nữa.
-Cô ấy bị bệnh.Mày hiểu chưa?Tất cả những chuyện
vừa qua chỉ là một vai diễn thôi!Cô ấy vẫn luôn là của mày.
Hoàng Anh ném lại những câu nói đó ở lại,những
điều mà anh phải giấu kín trong suy nghĩ bấy lâu nay giờ mới có dịp được bộc
lộ.Anh biết như vậy là đã phản lại lời hứa kia,nhưng không hiểu sao khi nói
được ra thế anh thấy như đã trút được hết những điều còn day dứt trong lòng.Giờ
thì anh thấy dễ chịu và tâm hồn nhẹ nhõm hơn.Hoàng Anh mở cửa bước ra để mặc
Nhật Minh vẫn nằm đó.
-Khoan đã,Hân Như giờ đang ở đâu?
Sân bay vẫn đông như mọi khi.Chuyến bay đưa Hân Như trở về Hà
nội đã hạ cánh an toàn và sớm hơn 15 phút.Hân Như ra khu vực lấy hành lý ký
gửi.Chiếc vali đã được nhét nặng hơn bởi những món quà của người đầu bếp.Cô kéo
hành lý đi ra phía ngoài và chờ Hoàng Anh đón.
Trong lúc đó,đúng giờ cao điểm,đoạn đường trên
cầu Thăng Long bị tắc do đang sửa chữa lại,Nhật Minh đã dự định đến sân bay sớm
hơn hẳn một tiếng để đón Hân Như,vậy mà anh vẫn đang kẹt giữa những chiếc xe to
lù lù trước mặt.Anh ngồi trong xe lòng nóng như lửa đốt.Đến lúc đường thông,anh
lái xe đi nhanh nhất có thể.Thật không may cho anh,đội thanh tra giao thông
tuýt còi yêu cầu anh dừng lại vì anh đã lái xe quá tốc độ.
Họ yêu cầu anh xuất trình giấy tờ và bắt đầu lập
biên bản.Nhật Minh nghĩ cách nhanh nhất lúc này là dùng tiền cho xong việc.Anh
rút ví lấy ra những tờ 500.000vnd dúi vào tay một người đại diện một cách khéo
léo cùng với thái độ hợp tác.Lập tức anh bị quát vì họ không chấp nhận hành vi
này và tiếp tục đòi lập biên bản anh cho bằng được.Đúng là một ngày xui xẻo hết
mức.
Hân Như chờ ở sân bay đã 40 phút vẫn không thấy
Hoàng Anh đâu,cô gọi anh đến cả chục cuộc rồi mà vẫn chỉ thấy"thuê bao quý
khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được".
Cô không chờ nữa và tìm cho mình một chiếc taxi
Nội Bài.
Đường về nhà quá đỗi thân quen,chỉ mới ba tháng
cô đi xa thôi mà cảm giác thật lạ.Nó giống như cảm giác của một người xa xứ đến
vài chục năm trở lại thăm quê nhà và giờ đây những ký ức,kỷ niệm cứ lần lượt
hiện ra trước mắt giống như những đoạn phim trong ký ức được dịp sống lại.Cảm
giác lạ,xốn sang,nhớ thương,vui mừng,hạnh phúc.Cô không hiểu nữa,chỉ biết rằng
trở về nơi đã gắn bó với mình từ thủa ấu thơ khiến cô thấy lòng mình ấm áp và
bình yên lắm.
Hoàng Anh được một đứa cháu gái đánh thức dậy để
ăn bữa tối.Trưa nay anh gặp lại mấy người bạn cũ và họ đã uống cho đến say,điện
thoại của anh nằm ngay trên mặt bàn trong phòng ngủ tối om và bị tắt nguồn từ
khi nào anh cũng không biết.Nhìn đồng hồ anh đoán chắc họ đang ở bên nhau rồi.
Bước ra khỏi phòng ngủ,khuôn mặt vẫn thất thểu
vì hơi men của rượu.Bữa tối hôm nay có rất nhiều món anh thích khiến anh ăn đến
no căng bụng.
Đến lúc trở về phòng,sau khi sạc điện
thoại,những cuộc gọi nhỡ hiện ra.Anh nhấn nút gọi lại nhưng rồi nghĩ thế nào
lại tắt đi.Anh bấm số gọi Nhật Minh.
Không trả lời.Anh lại gọi Hân Như.Cũng chỉ có
tiếng chuông đổ dài như lần anh tìm cô trên phố có mưa.
Hoàng Anh bắt đầu lo lắng và mặc đồ đến nhà Hân
Như,anh đi luôn chiếc xe máy Lead ngay trong sân của chị gái cho tiện.
Hân Như đang lấy tiền trả taxi,khi chiếc xe vừa
đi khỏi,cô đang đi hướng vào ngôi nhà thân yêu của mình,chợt có tiếng gọi khiến
cô giật mình.
-Trần Hân Như!
Cô bất ngờ bởi cô không nghĩ rằng tiếng gọi đó
lại được dịp phát ra từ miệng người đàn ông đó.Cô không nghĩ rằng khi nghe lại
nó vẫn còn thân thương đến vậy.Cô cũng không thể nghĩ người con trai đang đứng
trước mặt mình lại là Nhật Minh.
Hân Như đứng đó sững sờ nhưng rồi cô cũng kịp
định thần lại và đáp lại bằng một nụ cười.Cô vẫn đứng yên đó chờ đợi xem người
con trai này sẽ làm gì.
Nhật Minh tiến đến thật nhanh và ôm chặt cô vào
lòng.Chiếc ôm này khiến cô bị ép chặt đến khó thở.Cô đã từng nhớ cái ôm này
biết bao,nhớ mùi hương này biết mấy.Trong giây phút,cô cứ để mặc như vậy và
không chống cự.
-Anh xin lỗi.
-Vì điều gì?
-Anh đã biết hết mọi chuyện rồi.Xin em đừng có
rời xa anh nữa.
-Nhật Minh,em...
Chưa kịp nói hết câu,họ đã bị sững lại khi có
giọng một người con gái thất thanh kêu lên:
-Tô Nhật Minh,anh đang làm gì vậy?
Nhật Minh rời vòng tay của mình ra khỏi Hân
Như.Cả hai đều quay ra hướng cô gái.
-Lệ Hoa!...
Sao...em biết anh ở đây?
-Điều đó không quan trọng.Anh hãy giải thích
hành động vừa rồi đi.
-Lệ Hoa,anh...xin lỗi em!
Lệ Hoa vẫn nhìn Nhật Minh nhưng thật khó hiểu.Cô
hoàn toàn không biết chuyện này,cũng chưa hiểu lời xin lỗi đó nói lên điều gì.
-Đây là người anh yêu!
Không tin vào những gì vừa nghe được,Lệ Hoa bắt
đầu rơm rớm nước mắt.
-Anh nói gì?
-Anh yêu Hân Như.
-Vậy còn em thì sao?Em là gì của anh trong suốt
thời gian qua?
-Là người yêu anh.Nhưng Hân Như là người đã khổ
sở vì anh...
Hân Như ngắt lời Nhật Minh khi nhìn thấy nước
mắt cô gái đang đúng trước mặt mình đã chảy dài trên má,tuôn trào như một cơn
mưa rào ào ạt.
-Nhật Minh,anh đừng nói nữa.
Lệ Hoa vẫn khóc,Nhật Minh vẫn nói nhưng không
tiến lại gần phía Lệ Hoa.Anh vẫn đứng cạnh Hân Như.
-Chúng ta sẽ không thể..
-Thế còn cái thai trong bụng em?!
-Em có bầu ư?Sao giờ em mới nói??
-Em định làm anh bất ngờ.
Lệ Hoa lấy tay che miệng khóc,cô chạy lao ra
phía đường không để ý mọi vật xung quanh,dường như cô đang thách thức sự sống
của mình với tử thần.
Hân Như đẩy Nhật Minh ra xa mình:
-Hãy chạy theo cô ấy đi.
Nhật Minh không chần chừ thêm phút giây nào
nữa,anh đuổi theo Lệ Hoa,cô đã chạy xa được một đoạn đường dài.
Hoàng Anh đứng ở phía cổng và đã chứng kiến tất
cả mọi chuyện.Anh không để Hân Như nhìn thấy mình,đôi mắt anh dõi theo từng
bước chân của cô khi cô đi vào trong nhà.
Có lẽ cô cần một thời gian để bình tâm.Hoàng Anh
nghĩ vậy,anh đi về nhà chưa bao giờ lại chậm đến thế.
Một tuần sau Hân Như nhận được điện thoại từ
bệnh viện.Họ nói đã tìm cách liên lạc với cô rất nhiều lần để thông báo lại
rằng kết quả xét nghiệm vừa rồi họ đã nhầm lẫn với một bệnh nhân khác trùng tên
với cô.Sức khoẻ của cô là hoàn toàn bình thường.Họ sẽ chuyển lại kết quả cho cô
vào ngày hôm sau.
Cô vui mừng định báo tin này cho Hoàng Anh đầu
tiên.Nhưng khi không thấy anh nghe máy,cô nghĩ ngay đến người đầu bếp già.Họ
vui mừng nói chuyện với nhau trong niềm hạnh phúc không thể diễn dạt hết bằng
lời.Cô nói muốn mở một cửa hàng bánh ngọt theo phong cách Mỹ và ông hứa sẽ đến
dự khi cô khai trương.
Hoàng Anh khi thấy cuộc gọi nhỡ đã gọi lại ngay
lập tức.
-Em mất tích lâu quá đấy.Anh liên lạc cho em
nhiều lần mà không được.
-Vậy là em cần phải đền bù cho những lần đó phải
không?
-À đúng rồi!
-Vậy anh qua đón em nhé.Em sẽ cho anh đi dạo một
vòng hồ Tây và ăn kem dừa thoả thích.
-Hôm nay em có gì mà vui vậy?
-Thế anh có qua không để em còn biết tìm người
thay thế?!
-Có chứ.Em xấu tính quá,chưa gì đã nghĩ đến
chuyện tìm người thay thế rồi.
-Nhanh nhé,em cho anh 20 phút chuẩn bị.
Hồ tây nhiều gió,Hân Như tung tăng đi bộ trên
vỉa hè cùng anh.Mái tóc đen xoã dài,mùi hương bưởi toả ra khiến người đi cùng
cũng phải ngây ngất.Hoàng Anh không dám hít sâu thứ hương đó vào trong phổi
mình.Anh sợ mình sẽ lạc lối ở trong đó mất.Hân Như vẫn vậy,cô vẫn tạo những
niềm vui và cười vô tư như một đứa trẻ.Đi cùng cô,Hoàng Anh cảm thấy cô trong
sáng và thánh thiện lạ kỳ.Điều mà từ trước đến giờ anh không hề phát hiện ra và
cũng không để ý.Anh có một quy tắc là người yêu bạn thì không bao giờ nhòm
ngó.Nhưng giờ Hân Như không còn là người yêu Nhật Minh nữa,nên việc anh để ý
tới cảm xúc của mình là hoàn toàn vô tội.Vả lại,Nhật Minh cũng đang chuẩn bị
cho đám cưới vào đầu tuần sau.Hoàng Anh sợ cô buồn nên cũng không đả động gì
tới việc này.
-Anh này!Ngày Nhật Minh cưới,anh sẽ đi cùng với
em chứ?
-Tất nhiên rồi.Những điều em muốn giờ sẽ là mệnh
lệnh của anh.
Hân Như nhìn điệu bộ của Hoàng Anh mà không thể
nhịn được cười.Cả hai cùng cười sặc sụa đến phát ho mới thôi.Họ cứ đi dọc bên
hồ như vậy,yên ả,gió vẫn thổi đều đều.Gió gom lại một chút hơi lạnh khiến Hân
Như rùng mình.Anh tinh tế áp chiếc áo vest của mình lên vai cô.
-Em có tin này muốn cho anh biết
-Tin gì thế?Hôm nay nhìn em vui vậy anh đoán
chắc chắn đó là tin rất vui rồi.
Hân Như chìa cho Hoàng Anh xem kết quả của bệnh
viện gửi lại. Hoàng Anh xem xong thì vui sướng bất giác nhấc bổng cô lên,quay
cô đến mấy vòng.
-Cho em xuống,em chóng mặt rồi đấy.
-Anh xin lỗi,anh vui quá.anh biết em là người
tốt mà,người tốt phải được sống hạnh phúc.
Người đi qua đường nhìn họ giống một đôi tình
nhân thật sự.
Sau đám cưới của Nhật Minh,Hân Như thấy không
còn gì để làm ở Hà Nội nữa.Tình cảm dành cho Hoàng Anh cũng đang hình thành rõ
hơn,nhưng cô cũng không dám chắc những điều Hoàng Anh làm cho mình có phải là
thứ tình cảm mà cô đang nghĩ không.Có lúc cô cũng không dám nghĩ tới điều
đó,quá xa tay với.Cô cảm thấy mình không xứng đáng với Hoàng Anh.Một người tốt
như anh cần có một người phụ nữ tuyệt vời hơn cô gấp nhiều lần ở bên cạnh chăm
sóc.Chỉ có Nhật Minh hiểu,anh biết Hoàng Anh rất yêu Hân Như nhưng vì lý do gì
đó khiến Hoàng Anh vẫn chưa dám nói lên tình cảm của mình.Cả hai người cứ đối
xử tốt với nhau trong im lặng.
Ba tháng sau cô chuẩn bị đồ đạc đi Vancouver
sống cùng gia đình,bỏ lại thứ tình cảm đó lại sau lưng.Nhật Minh biết ý định đó
và đã đến tìm gặp cô.
Hoàng Anh tìm kiếm cô trong sân bay,anh đứng đón
sẵn ở quầy check in nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô xuất hiện.Kiên nhẫn,anh
đứng chờ ở đó vì tin chắc rằng cô sẽ đi chuyến bay này.
Hân Như đang lịch kịch với những gói đồ ăn vừa
mua được.Cô ngồi trên một chiếc ghế và mở chiếc bánh hamburger ra ăn.
-Nuôi em sẽ thật tốn lắm đấy!
Hân Như đang cho miếng bánh lên miệng cắn,trong
miệng đang ngắc ngoải bởi miếng bánh khá to khiến cô không thôt nên lời,chỉ ú ở
mấy câu trong miệng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hoàng Anh cười ngoác miệng thích thú khi nhìn cô
trong điệu bộ này.Anh lấy điện thoại ra chộp ngay lại khoảnh khắc với bộ mặt
cực ngố này .
Hân Như nuốt xong miếng bánh mới kịp quát to lên
để Hoàng Anh hoảng sợ.
-Ơ,ai cho phép chụp hình em?
-Khi nào em không nghe lời,anh sẽ dùng cái này
để tống tiền em.Sự đoan trang nay còn đâu.hahaha
Hoàng Anh cười to như được mùa.Hân Như mặt phụng
phịu nhìn anh rồi cũng cười theo.Hai người này ở gần nhau không bao giờ thấy
vắng tiếng cười.
Một phút yên lặng để lắng nghe con tim mình.Hân
Như nhìn Hoàng Anh với đôi mắt buồn buồn như mặt nước hồ thu.
-Một giờ nữa em sẽ sang với gia đình.
-Hân Như,em hãy ở lại được không?
-Hãy cho em một lý do!
-Lý do đó đang đứng trước mặt em này.
Hãy cho anh được là người chăm sóc em suốt cuộc
đời còn lại. Hân Như nhìn Hoàng Anh và không dám tin vào tai mình.
-Anh nói lại được không?
-Hân Như!Anh muốn em là mẹ của các con anh sau
này.
Cô nở một nụ cười hạnh phúc,nụ cười rạng rỡ
giống như niềm hạnh phúc đó trải tít lên tận trời xanh.
-Hoàng Anh!!!
Em có thể ôm anh không?
Hoàng Anh ôm chặt lấy cô và trao cho cô một nụ
hôn đắm đuối.Người đi qua lại nườm nượp trước mặt.Xung quanh họ giờ chỉ tồn tại
khoảnh khắc này, thời gian có dịp để ngưng lại trong vài giây, dường như thời
gian cũng ý tứ chờ đợi nụ hôn của họ kết thúc thì mới tiếp tục làm công việc
của mình.
Hoàng Anh dắt tay cô ra phía ngoài sân bay. Chợt
Hoàng Anh sực nhớ ra rằng cô sẽ không bay nữa nên giục cô làm hoàn vé.
-Em đã nói là em đồng ý đâu?
Hoàng Anh lại thay đổi sắc mặt,khuôn mặt anh rầu
rĩ nhìn cô đến thê thảm:
-Lý do to đùng thế này vẫn chưa đủ níu kéo em ở
lại đây ư?
-Cũng gần đủ.-Cô lại cười bí niểm.
-Vậy em thêm một chút nữa cho đủ luôn đi.
-Anh khôn thế.
-Sao lại không?!Hạnh phúc của anh là đây mà.Anh
phải giữ chặt chứ!
Hân Như nghe xong lại tủm tỉm cười.
-Nhuưng mà em chưa mua vé.
-Như vậy là sao?- Hoàng Anh ngơ ngác hỏi.
-Nếu không làm thế này thì đến khi nào cậu mới
lo mất cô ấy được chứ.
Từ phía sau Nhật Minh và Lệ Hoa đã xuất hiện khiến
Hoàng Anh giật mình.
-Các cậu giỏi lắm,dám lừa mình.Hân Như,sau này
anh sẽ xử lý em.
Bốn người nhìn nhau cười vui vẻ.
-Hai người định làm đám cưới khi nào?- Lệ Hoa
hỏi Hoàng Anh
Hoàng Anh nhìn Lệ Hoa rồi lại quay sang nhìn Hân
Như:
-Chỉ cần em nói thì ngày mai cũng sẽ là mệnh
lệnh đối với anh!
0 Response to Em có thể ôm anh không
Post a Comment